AcDieu225
Co Vang amazon Tammy

Free Hit Counters
Web Site Hit Counters

Khách viếng thăm

Translate

Powered by Translate

cam-on-anh_TPB (2).jpg

Chuyện hai người lính

Lê Phi Ô: Bút ký

Đơn vị tôi nhận được lệnh hoán chuyển vùng hoạt động với đơn vị bạn, mấy ngày liên tiếp lo tu sửa hệ thống phòng thủ.

Hôm nay rảnh rỗi, tôi và Trường rủ nhau vào Câu lạc bộ uống café.

Một anh lính ngồi gần bên nói: “Thưa hai ông thầy! (lính trẻ thường gọi cấp chỉ huy như thế) em thấy cách đây vài trăm thước trên đường xuống chợ có một quán café, cô chủ quán… đẹp ơi là đẹp!” . Anh ta vừa dứt lời là Trường vội hỏi ngay: “Ê, Long! đẹp bằng bồ của Thiếu úy Phi… không mậy?”, Long cười cười không nói. Tánh thằng Trường là như thế, hễ nghe tới gái là mắt nó sáng lên… Có lẽ tôi cũng giống nó ở điểm này.

Tôi và Trường ở cùng xóm, thân nhau khi hai đứa còn con nít. Năm Đệ ngũ, trong lớp có cô bạn tên Sương, cả hai đứa tôi cùng mê, nhưng khi thấy thằng Trường “đắm đuối” quá nên tôi tự động rút lui “nhường” cho bạn. Tình yêu học trò thật ngớ ngẩn, hai đứa gặp nhau chẳng biết nói gì ngoài các chuyện vớ vẩn như hỏi nhau mượn sách vở, mấy ngày nghỉ ở nhà làm gì, v.v. và v.v., chỉ bấy nhiêu chuyện mà mỗi lần gặp nhau nói chuyện hằng giờ cũng không hết. Có hôm thằng Trường trả cuốn vở cho Sương, hai đứa lỡ chạm tay nhau… mặt thằng Trường cứ nghệch ra còn Sương thì cúi mặt xuống bàn suốt cả buổi học.

Nhà tôi và Trường cách nhà Sương một con sông, nước chỉ sâu tới ngực. Người dân qua lại bằng đò, đến 08:00 giờ tối đò hết đưa, muốn qua sông chỉ có cách lội xuống nước. Thằng Trường thường rủ tôi qua thăm Sương, ban đêm trời tối om, tôi đang ngần ngừ không biết phải qua sông bằng cách nào cho quần áo khỏi ướt. Thằng Trường lôi tôi vào một bụi rậm, cả hai cởi hết quần áo và hai con nhộng bắt đầu lội sông. Qua bên kia sông, hai đứa lại mặc quần áo vào và tiếp tục đi đến nhà Sương.

Chiến cuộc lan tràn đến tận làng quê của chúng tôi, gia đình Sương dọn lên Sài Gòn, Trường và tôi hai đứa cũng theo gia đình mỗi đứa một nơi, rồi một hôm chúng tôi gặp lại nhau cùng một đơn vị. Sương thì Trường không biết giờ này ở đâu, cuộc tình học trò… rồi xa… rồi quên!

Sáng sớm còn đang ngủ thì Trường đã dựng đầu tôi dậy: “Ê, Phi… dậy uống café mậy!”, tôi càu nhàu nhưng cũng nhảy xuống khỏi võng. Hai đứa tôi tà tà đi xuống quán người “đẹp”, quán lá thật xinh xắn nằm sâu trong vườn cau, trên vách treo vài giỏ Lan rừng. Cả hai đứa chọn cái bàn kê tận trong góc, ở đây rất gần quầy tính tiền của cô hàng café. Cô hàng nghe tiếng động khoát màn bước ra, cả hai chúng tôi cùng choáng váng. Một thân hình eo thon trong chiếc áo bà ba bằng lụa tím, gương mặt thanh tú dễ thương, mái tóc dài buông xõa… làm dáng nàng có vẻ liêu trai!

-Thưa… hai ông dùng gì?

Nghe chữ “dùng” tôi ngạc nhiên, à… thì ra cô nàng ở tỉnh thành nào dọn về đây chứ không phải dân địa phương, giọng nói nhỏ nhẹ thật dễ thương!

-Cô cho xin hai ly café đá.

Hai đứa tôi nhìn quanh một vòng trong quán, mắt tôi chạm vào hàng chữ viết cạnh bàn chúng tôi ngồi:

Phận em bưng nước, rửa ly

kính xin quý khách… đừng ghi sổ vàng ! – Quán nghèo.

Có lẽ quán này có người ăn chịu rồi quỵt luôn nên cô hàng mới viết như vậy. Tôi ghi thêm phía dưới:

Mai vàng nở khắp thôn trang

Quán không bán thiếu tôi càng buồn… hơn !Lính nghèo.

Ngồi một lát tôi để ý thấy thằng Trường cứ thỉnh thoảng liếc nhìn cô hàng, anh chàng này có vẻ “chịu đèn” rồi. Bỗng nhiên thằng Trường khe khẽ hát:

“Gặp em trong quán nhỏ

Bên kia mưa sông dài…

Tóc em vương màu mắt

Khi Xuân về sớm mai

Tôi ngồi đan khói thuốc

Mưa…..” *

Giọng nó hay quá… lời nhạc như một bài thơ ! Cô hàng cũng bị giọng hát thằng Trường lôi cuốn, tiếng hát tiếp tục đều đều:

…..

“Đời mình đâu dám hẹn

Mơ lại phút… tương phùng !”

– “Giọng Thiếu úy hay quá! Trâm chưa bao giờ nghe ai hát hay Như vậy!”

À, thì ra cô hàng tên Trâm (Tôi và thằng Trường cùng la thầm như thế). Rồi từ đó, thằng Trường thường rủ tôi xuống quán uống café, đôi khi nó đi một mình, mấy lúc gần đây nó đi một mình thường xuyên hơn. Tôi thương nó như anh em ruột, nó chỉ có mẹ già và cô em nhỏ, nó thường tâm sự với tôi: “Mẹ tao muốn tao có vợ sớm để có cháu cho bả ẵm, không có tao bả nhìn thấy cháu nội cũng như thấy tao”. Một hôm thằng Trường lôi tôi ra chỗ vắng, mặt có vẻ nghiêm trọng, nó nói: “Lâu nay tao giấu mầy, vì khi nào chắc ăn… tao mới nói”, ngập ngừng một lát nó tiếp: “Tao và Trâm yêu nhau… cách đây một tháng tao có hỏi ý kiến Trâm và tao đã viết thư cho má tao, bả mừng rỡ… vô cùng! Sau cuộc hành quân này, tao xin phép vài ngày về rước má tao xuống nhà Trâm dạm hỏi… có thể chúng tao sẽ cưới nhau vào đầu Xuân năm tới”. Tôi ôm chặt hai vai bạn mình chia sẻ niềm hạnh phúc đang dâng trào trong nó.

Đọc tiếp Phần 2

up

AcDieu
Google Search:       
RFI
Nguoi_Viet
RFA
Quan_Su_VNCH
Quân Sử VNCH
Voa_tieng_Viet
msn
BBc_Tieng_Viet
Dan_lam_bao
Radio_VNHN

TIME